Present

The present is a present

Trước, mình lúc nào cũng nghĩ mình được sinh ra quá muộn. Quá khứ luôn là cái gì đấy có sức quyến rũ cực kì lớn với mình. Có thể thời kì tươi đẹp đấy chỉ là mình tự viễn ra qua mấy lời bài hát hay nghe, mấy bộ phim với mấy món đồ cũ, những thứ tưởng chừng như khô khan và tầm thường của thế hệ trước, bởi sự chuyển hoá đơn thuần và sự vận hành của thời gian để trở nên thần kì và ước lệ. Mình cũng bị thu hút bởi những con người lúc đấy, có lẽ vì trông mọi người giản dị và không phán xét.

Cứ tưởng tượng cuộc sống của mình khi ở đấy sẽ tuyệt vời thế nào, tất cả sự vô vọng ở hiện tại sẽ biến mất. Nhưng rồi mình nhận ra : sai lầm khi nghĩ rằng một thời điểm nào đó ở một nơi nào đó tốt hơn hẳn hiện tại mình đang sống. Đây là một điểm lỗi trong trí tưởng tượng lãng mạn của con người lúc cảm thấy khó khăn trong việc chấp nhận thực tế. Suy nghĩ này là sự thoả mãn cảm xúc đơn thuần của bản thân hay ai cũng có một phần thuần tuý mộng mơ như vậy?

Giả sử như có phép màu nào giúp mình ở lại và nơi này trở thành hiện tại của mình, thì sẽ sớm thôi, khi chán nản, mình sẽ lại tưởng tượng một thời đại khác tuyệt vời hơn, một thời khác mới lại gọi tên Nơi đó. Vấn đề này ko phải về ước muốn của con người hay kiểu vậy, mà là sự trốn tránh và phủ nhận hiện thực. Câu hỏi về chủ thể, về mục đích, về lẽ sống của mỗi chúng ta là bản năng của con người, nó không phụ thuộc vào thời đại. Không có thời đại nào cho phép mỗi chúng ta biết trước được con đường thẳng tắp vạch sẵn của cuộc đời mình. Tất cả chúng ta đều trăn trở khi nghĩ vêf điều đó.

Cuộc sống là như vậy, nó thiếu một chút thoả mãn. Nếu ta muốn làm thứ gì đó để cuộc sống cho đáng nhớ, ta phải từ bỏ đi những ảo tưởng và chuyện mình sẽ hạnh phúc hơn là một trong số đó. Trước đây mình cứ nghĩ đấy chỉ là một kiểu hoài niệm nhưng mình đã nghĩ lại, đây chỉ là sự khát khao xúc cảm về khoảng thời gian chưa diễn ra.

wish me luck